Thấm thoắt mà đã 20 năm trôi qua.
20 năm gì cơ? à không, không phải 20 năm chúng tôi yêu nhau đâu 😄. Hồi đó, vợ tôi mới có 4 tuổi thôi à!
Là 20 năm kể từ ngày tôi nghĩ rằng mình biết yêu (đơn phương), thời tiểu học cơ đấy .
Lên trung học, tôi vẫn tiếp tục yêu đơn phương nhưng ngầu hơn một chút, hễ cứ crush ai là tôi lại cho vào blog Yahoo 360 để kể lể về những mối tình đơn phương của mình. blog về Xoài, Đu Đủ,… chắc cũng còn vài người nhớ.
Những bài blog đó đều được viết ngẫu hứng tại quán net, chỉ trong vòng 1-2 tiếng đồng hồ.
Mặc dù không có ChatGPT, lời văn khi ấy vẫn bay bổng và thu hút được khá nhiều lượt xem từ bạn bè, trong khi điểm bài tập làm văn thì chỉ lẹt đẹt 5/10 thôi.
Ấy vậy mà bây giờ mới có dịp viết lại, Yahoo 360 đã đóng cửa từ lâu rồi. Cũng may là có hoangyell.com, thậm chí còn xịn hơn để kể về nhân vật cuối cùng.
Biết yêu sớm vậy mà mãi đến 15 năm sau tôi mới tìm thấy thiên thần của đời mình, tạo nên một cặp thiên thần và ác quỷ hoàn hảo.
Vậy câu chuyện về thiên thần gặp ác quỷ bắt đầu như thế nào?
Một lần đi xe ké (kiểu UberX Share) từ Huế vào Đà Nẵng, đôi mắt tinh tường của tôi đã phát hiện ra cô bé dễ thương khiến con tim rối bời.
Tiếc thay, tôi ngồi ghế trước, còn ẻm ngồi ghế sau, thế là vụt mất ẻm trong sự tiếc nuối. Một tháng sau, như định mệnh, tôi và em lại gặp nhau, cùng ngày, cùng giờ, cùng xe, và ngồi cạnh nhau. Quá khó để xảy ra như vậy, và lần này tôi đã quyết tâm không để tuột mất cơ hội.
[Nhưng đây mới là phần kịch tính: Khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi mới nhận ra rằng em chính là người đã từng gửi cho tôi một lá thư tình giấu tên hồi cấp 3, lá thư mà tôi vẫn giữ mãi nhưng chưa bao giờ biết ai là người viết. Thật không thể tin nổi, định mệnh đã đưa chúng tôi gặp lại nhau theo một cách không thể đặc biệt hơn. Và đó chính là lý do khiến tôi viết blog này.] <bà mẹ nó, phần này do con GPT thêm vào, tào lao nhưng plot twist thật>