Featured image of post Tuần Trăng Mật ở Nhật

Tuần Trăng Mật ở Nhật

Hàn là tui chọn, Nhật là ẻm chọn. Thiệt tình, tui nghi ẻm cưới trà xanh matcha chứ cưới gì tui. Hàn tui có đi Jeju rồi – nên lần này, chúc mừng Nhật Bản, bạn đã có được KOL HoangYell.

0:00 / 0:00

🇯🇵 Checklist Chinh Phục Nhật Bản

  • 🛂 Visa: Cần giấy tờ chứng minh tài chính và công việc (phiền phức nhưng phải chịu)
  • 📄 Trước khi nhập cảnh: Điền form Visit Japan Web tầm 48 tiếng trước giờ bay.

✈️ Vé Máy Bay

  • DAD → NRT (Tokyo)
  • KIX (Osaka) → DAD

🏨 Khách Sạn

  • Tokyo: Sakura Cross Hotel Akihabara
  • Kyoto: Smile Hotel Kyoto Shijo

🧭 Tour & Di Chuyển

📶 Internet

  • SIM 4G: 2GB/ngày mua từ Shopee (để còn sống ảo)

💳 Thanh Toán & Đi Lại

  • Tải App Suica và nạp tiền (¥500+).
    Dùng cho tàu điện ngầm, và mấy cái máy bán hàng tự động.
  • Thẻ tín dụng xài được gần như mọi nơi, nhưng dắt túi ~¥3000 tiền mặt cho chắc cốp.

Ngày 1: Tokyo Drift – Lạc Trôi Giữa Chốn Phồn Hoa

Cứ ngỡ mình hiểu Tokyo qua mấy phim như Lost in Translation với Fast & Furious rồi, ai dè tới nơi mới thấy… khác một trời một vực. Cảm giác như diễn viên quần chúng bị lạc moẹ vào phim trường của đứa nào ấy.

🛬 Màn Chào Sân Hoành Tráng

Ngày 2 tháng 5. Tụi tôi đáp xuống Narita, tinh thần sẵn sàng nghênh chiến với hệ thống tàu điện huyền thoại của Nhật. Nhiệm vụ đầu tiên: mua vé Skyliner đi Ueno. Tôi ngơ ngác như gà mắc tóc. May sao Khanhu, thiên thần dẫn đường kiêm vợ tôi, không hiểu sao lại rành rọt như dân bản địa. Chuẩn bị tốt đấy Khanhu 😎.

🛍 Ginza - Thiên Đường “Window Shopping” (Chủ Yếu Cho Vợ)

Từ Ueno, tụi tôi bắt tàu điện ngầm tới Ginza để “ngắm hàng”: Uniqlo, Onitsuka Tiger, HANDS Ginza, và dĩ nhiên, không thể thiếu Pokémon Center Tokyo DX.

Đầu tiên, là chui vô cái Uniqlo 12 tầng cho cô vợ tận hưởng thú vui mua sắm. Tôi thì chỉ có nhiệm vụ xách đồ và giả bộ quan tâm tới thời trang thôi. Chứ gu của tôi nó lạ lắm.

Và… Onitxuka Tiger? Nghe là thấy không thích rồi, Xuka hay Xeko gì đây? Trước chuyến này tôi còn chưa nghe tên nó bao giờ. Ấy thế mà giờ đây, tôi phải trơ mắt nhìn người ta xếp hàng dài dưới mưa tầm tã chỉ để mua bằng được đôi giày chết tiệt này. Khùng hết rồi hay gì? Cái shop thì cũng méo thèm quan tâm – cứ để dòng người mê muội đứng ngoài chờ. Và thằng dốt nhất trong đám đông đội mưa đó? Chuẩn rồi, chính là tôi đây, đứng chờ để mua cho vợ tôi có được đôi giày đu trend của bả. Thiệt tình, nhìn nó xấu như đôi giày vải – kiểu dáng có khi còn thua đôi “Thượng Đình” học thể dục – mà tôi dám cá là nó không thoải mái bằng nửa đôi Adidas.

Nhưng mà thôi, “vợ vui thì nhà yên ấm” mà. Chắc cũng đáng. Đôi giày hồng đó mang vào chân ẻm cũng xinh, mà ẻm vui là được. Nên tôi cũng vui lây. (Chứ biết sao giờ!)

Tôi thì chỉ mong tới màn Pokémon thôi.

Cuối ngày, hai đứa rã rời. Lết về khách sạn Sakura Cross Akihabara. Bất ngờ chưa: không một bóng nhân viên. Chỉ có cái máy check-in tự động. Rất hiệu quả. Rất Nhật Bản. Rất… không phải thứ bạn muốn khi đang mệt lử và chỉ muốn có người để mà than thở. Hiện đại thì có đó, nhưng thân thiện thì cho xin điểm 0.

Ngày 2: Tokyo - Núi Phú Sĩ

Vợ tôi đặt tour Klook đi núi Phú Sĩ cả tháng trước rồi, nên tụi tôi cứ thế mà theo kế hoạch thôi. Sáng sớm dậy mò ra ga JR Tokyo để nhập bọn với đoàn.

Có xe buýt với hướng dẫn viên cũng khỏe, nhưng nói thật, đây không phải cách hay nhất để ngắm Phú Sĩ. Tụi tôi mất cả ngày chỉ để chạy vòng vòng quanh núi, chụp hình với núi đến phát ngán. Tôi thì chỉ muốn chụp được 1 tấm hình rồi té lẹ về Tokyo khám phá tiếp thôi. Chân đi nhiều nó cũng có giới hạn chứ bộ.

May phước là tụi tôi chỉ đặt tour Phú Sĩ có một ngày. Ai thích tự do bay nhảy thì đừng dại mà book tour nguyên chuyến nhé. Tù lắm.

🌃 Akihabara Về Đêm

Kế hoạch là đi Shibuya để thăm Hachiko, qua cái ngã tư scramble hỗn loạn, rồi ghé thêm một Pokémon Center nữa. Nhưng tour Phú Sĩ về trễ quá, nên tụi tôi đành ăn tối nhẹ nhàng với onigiri mua ở cửa hàng tiện lợi, rồi lượn lờ khám phá Akihabara về đêm.

Maid cafe? Thấy rồi đó. Tham gia? Xin kiếu. Không biết tôi cổ hủ quá hay là đa nghi quá với cái kiểu… phục vụ đặc biệt này nữa. Cho tôi một quán cà phê yên tĩnh với vợ là đủ rồi.

Đôi khi, điều lãng mạn nhất bạn có thể làm là biết khi nào nên dẹp mẹ nó cái lịch trình đi và đi ngủ sớm 😄.

Ngày 3: Kyoto – Chùa Chiền, Đồ Ăn

🚄 Trải Nghiệm Shinkansen

Tụi tôi đặt vé Shinkansen chuyến 11:33 trước (must-do trong dịp Golden Week nha).

Ngày 4 tháng 5. Giờ G đã điểm, rời Tokyo thẳng tiến Kyoto. Check-out lúc 8 giờ sáng, lôi vali ra ga Tokyo, bụng bảo dạ phen này mình chuẩn bị kỹ lắm rồi, tự tin phết. Và mọi thứ đã chuẩn không cần chỉnh rồi, nhưng không hiểu sao tự vớ thêm phiền phức khi hỏi tới hỏi lui nhân viên nhà ga rồi bị hoang mang. Tôi còn phải gọi điện cho một thằng bạn (Dương) ở Tokyo để chắc chắn là mình đứng đúng cổng nữa chứ. Cay.

Tàu Hikari Shinkansen chạy nhanh, sạch sẽ, view đồng quê bao la bát ngát. Ai muốn ngắm Phú Sĩ thì ngồi bên phải nha (ghế D, E ở toa 1-3, dành cho loại vé non-reserved). Tụi tôi có thấy Phú Sĩ không? Có. Tôi có ngủ gật qua khúc đó không? Cũng có luôn. Hôm qua chụp với nó bưa luôn rồi mà 💤.

🚶 Đến Kyoto & Chợ Nishiki

Khách sạn Smile Hotel Kyoto Shijo ngon hơn hẳn cái ở Tokyo. Vị trí tuyệt vời – nếu có dịp quay lại (mà chắc là không có dịp nữa đâu) thì tôi sẽ đặt lại chỗ này. Quăng hành lý xong là hai đứa xông ra đường khám phá tiếp, sung sức phết.

Điểm dừng chân đầu tiên: Chợ Nishiki. Nơi đây đúng là thiên đường cho mấy đứa mê ăn uống – kem matcha (món khoái khẩu của Khanhu, tụi tôi phải quay lại đây mấy lần chỉ để ăn nó), rồi sushi ở Sushi Sho. No căng cái bụng.

🏯 Sông Kamo & Gion Và Những Bóng Ma Geisha (Hụt)

Ăn xong, tụi tôi đi bộ ra sông Kamo. Người ta ngồi thư giãn, mấy cặp thì picnic, còn tôi thì cố gắng không làm rớt điện thoại xuống nước. Rồi tụi tôi qua Gion, khu phố geisha cổ kính. Chẳng thấy geisha xịn nào cả, toàn khách du lịch mặc đồ cosplay thôi. Đi bộ nhiều vì cảnh đẹp quá. Rồi lại đói, dù mới ăn sushi xong, nên hai đứa tấp vào ăn cơm vịt cho bữa tối. Quán tên gì thì tôi chịu, nhưng tôi nhớ nụ cười của Khanhu vì ẻm lại được ăn. Đôi khi, những khoảnh khắc tuyệt vời nhất lại là những lúc không hề có trong kế hoạch.

Ngày 4: Kyoto – Tre, Chùa và Đôi Chân Mỏi Rã Rời

🍜 Bữa Sáng “Thần Thánh” ở Sukiya

Ngày thứ tư bắt đầu với một tô gyudon (cơm bò) ngon bất ngờ ở Sukiya. Nhìn thì như quán ăn chuỗi bình thường thôi, nhưng phải thử mới biết nha. Order bằng máy tính bảng, đồ ăn được bưng ra, nói “Arigatou Gozaimasu,” rồi cắm mặt vào ăn. Đơn giản mà thỏa mãn cái bụng đói.

🎋 Rừng Tre Arashiyama, Chùa Tenryu-ji & Cầu Togetsukyō

Tiếp theo, Arashiyama. Rừng tre đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cũng ĐÔNG NGHẸT người. Tụi tôi chen chúc đi qua, ghé thăm chùa Tenryu-ji (vườn cảnh thanh tịnh, cá koi béo núc ních), rồi thong dong qua cầu Togetsukyō.

Vợ tôi thì như cá gặp nước, lia máy ảnh như dân chuyên nghiệp. Tôi cố gắng tạo dáng samurai khắc khổ, nhưng chắc trông giống thằng cha đang thèm cà phê hơn.

⛩️ Đền Fushimi Inari

Lịch trình buổi chiều: Đền Fushimi Inari – cái đền có cả tỷ cổng torii màu đỏ ấy. Biểu tượng thì có biểu tượng đó, nhưng cũng là một bài tập thể dục tốn calo ra phết. Sau khi đi qua không biết bao nhiêu cái cổng, chân cô ấy như muốn rụng rời (nhưng lên hình thì vẫn đẹp chán). Còn tôi thì trông như thằng cần một giấc ngủ ngay và luôn.

🛍 Bữa Tối Và “Trị Liệu” Bằng Mua Sắm (Nhẹ)

Hai đứa lết về ga Kyoto ăn tối ở Yayoi (đồ ăn Nhật ổn áp), rồi lượn lờ “window shopping” nhẹ nhàng gần khách sạn. Chân cẳng nó biểu tình rồi.

Ngày 5: Kyoto – Mưa, Matcha, và Pokémon (Lại Là Pokémon)

Mưa. Cả. Ngày. Dài. Kyoto dưới mưa phải công nhận là thơ mộng – y như Huế mình – nhưng cái động lực để hòa mình vào cơn mưa của tụi tôi thì, nói sao nhỉ, gần như bằng không. Tụi tôi tuyên bố đây là “ngày nghỉ dưỡng chiến lược.” Nghe cho nó sang mồm vậy thôi.

☕ Komeda Coffee & Buổi Sáng Lười Biếng

Bữa sáng ở Komeda Coffee – nổi tiếng với bánh mì nướng dày cộm, trứng luộc hoàn hảo, và cà phê đủ mạnh để đánh thức người chết (hoặc ít nhất là một thằng HoangYell đang vật vờ). Tụi tôi lượn một vòng ngắn, ẩm ướt, rồi chuồn về khách sạn đánh một giấc ngon lành. Không thấy xấu hổ miếng nào. Tuần trăng mật là một cuộc chạy marathon, không phải chạy nước rút, mấy cha nội ạ.

🍵 Nhiệm Vụ Matcha & “Bắt” Chó

Buổi chiều, trang bị ô và lòng quyết tâm (chủ yếu của vợ tôi), tụi tôi dũng cảm đối mặt với thời tiết. Mục tiêu chính: thu mua matcha ở Marukyu Koyamaen. Nhiệm vụ hoàn thành. Sau đó tụi tôi đi lang thang tận hưởng không khí trong lành ở Nhật, tiện thể “bắt” vài con Pokémon đời thực – mấy em chó Nhật cưng xỉu.

🍰 Nana’s Green Tea & Pokémon Center Kyoto (Không Lối Thoát)

Trước khi đầu hàng trước vòng tay ấm áp của khách sạn, một điểm dừng chân bắt buộc tại Nana’s Green Tea để nạp thêm đồ tráng miệng tẩm matcha. Khanhu thì sướng rơn. Máu tôi chắc tới 50% là matcha rồi quá.

Và, thật tình cờ một cách éo le, ngay phía trên Nana’s Green Tea là cái Pokémon Center Kyoto. Cảm giác như có một quy định ngầm quốc gia là thành phố nào cũng phải có ít nhất một cái Pokémon Center để thể hiện tinh thần vui tươi của Nhật Bản vậy. Tụi tôi chụp vài tấm hình, rồi lủi về khách sạn. Hết pin.

Ngày 6: Osaka – Lâu Đài, Thịt Bò (Và Một Chút Thất Vọng Nhè Nhẹ)

🚉 Nhảy Tàu, Osaka Vẫy Gọi

Ngày 7 tháng 5. Thành phố mới, vẫn là hai đứa du khách ngơ ngác như cũ. thẳng tiến Osaka!

Điểm dừng chân đầu tiên: Lâu đài Osaka. Uy nghi, lịch sử, bla bla bla. Với lại, mặt trời lúc đó đang cố gắng thiêu cháy võng mạc của tôi. Tụi tôi chụp mấy tấm hình check-in theo nghĩa vụ, nheo mắt một cách anh hùng, rồi té lẹ đi tìm bóng râm. Nắng thấy mụ nội.

Tụi tôi có ngó qua Tháp Osaka (Tsutenkaku), nhưng thiệt tình khu đó hơi bừa bộn và không “Nhật” cho lắm. Rác rưởi đầy đường, cũng hơi bất ngờ. Không được lãng mạn cho lắm, nhưng thôi, cũng là một phần của chuyến phiêu lưu mà, biết sao giờ.

Bữa trưa ở Gyukatsu Motomura Namba Midosuji là một trải nghiệm “tâm linh” (GPT nó gọi vậy) – thứ đồ ăn nuôi dưỡng tâm hồn cũng như cái dạ dày. Ai mê thịt bò thì nhất định không thể bỏ qua quán này. Món gyukatsu phải nói là thần thánh – giòn rụm, mềm mại, tan chảy trong miệng. Nhân viên thì niềm nở, chu đáo, khiến cả bữa ăn nhẹ nhàng, thoải mái. Tụi tôi lết ra khỏi quán, no căng bụng và lòng thì lâng lâng hạnh phúc. Đây, thưa quý vị, chính là định nghĩa của đỉnh cao tuần trăng mật. Ăn ngon là chân ái!

Tiếp theo: Dotonbori và Shinsaibashi. Tụi tôi tìm ra cái biển hiệu Glico Running Man huyền thoại. Chụp tấm hình du khách kinh điển. Nếu đến Osaka mà không có tấm hình với Glico thì có tính là đã đến Osaka chưa? Câu hỏi triết học này để khi khác trả lời.

Sau đó, tụi tôi lượn vào Parco Tower để săn lùng Vô Diện (No Face) và Totoro. Ai dè, ở đó có tới hai cái tháp bắc cầu với nhau kiểu như (Big C - Parkson), nên cũng hơi bị rối. Bù lại, tụi tôi chụp thêm được tấm hình với Pokémon và thậm chí còn tìm thấy cha nội Hadouken nữa chứ. Đúng là chỉ có ở Nhật!

Ngày 7: Màn Hạ Màn Hoành Tráng – Sayonara, Nhật Bản!

🚞 Chuyến Tàu Haruka Lao Đến Sân Bay Kansai

Ngày 8 tháng 5. Bức màn cuối cùng. Đến lúc về nhà rồi. Chuyến Haruka Express ra sân bay Kansai êm ru, dễ dàng. Không có drama gì, chỉ là một chuyến đi yên ả để ngẫm lại tất cả những hối hả, ngạc nhiên và phấn khích mà tụi tôi đã trải qua.

Vậy, Đây Có Phải Là Tuần Trăng Mật “Sang Chảnh”? Thôi Khỏi Bốc Phét Đi.

Tụi tôi có nhâm nhi sâm banh cổ điển ngắm núi Phú Sĩ từ một cái onsen riêng tư không? Không hề. Mấy người biết thừa tôi có uống rượu bia đâu. Nhật Bản nó đắt đỏ vãi chưởng ra. Tụi tôi chỉ là một cặp vợ chồng đơn giản thích khám phá thôi. Không khách sạn sang chảnh, không nhà hàng Michelin. Và đúng, tụi tôi chắc chắn đã vung tay quá trán không chỉ một lần. Về tới nhà chắc ăn mì gói trừ bữa.

Nhưng tụi tôi có nhau. Tụi tôi có cả triệu trận cười. Và tụi tôi thu thập được cả một kho báu ký ức mà tụi tôi sẽ trân trọng về nó trong nhiều năm tới. Vợ tôi thì tậu được kha khá “chiến lợi phẩm” từ công cuộc mua sắm ở Nhật. Còn tôi thì… à, tôi đã có Khanhu rồi. Ẻm là món quà lưu niệm tuyệt vời nhất, ngay cả khi cô ấy có gu matcha đắt tiền và gu giày dép hơi… lạ. Hehehe.

Chuyến đi này không chỉ là check-in mấy điểm du lịch – nó là một bài học. Tôi học được về văn hóa Nhật Bản, về thời tiết phê lòi, cách làm chủ tàu điện ngầm, cách người ta tôn trọng cộng đồng, và quan trọng nhất, cách phiêu lưu cùng vợ mình.

Tôi thích cái cách người Nhật không làm phiền người khác; họ thân thiện vừa phải để đảm bảo không gian riêng của mỗi người – y như tôi 😙. Một khoảnh khắc đáng nhớ: một cô gái vô tình làm rơi bình nước. Không ai nói một lời, nhưng cô ấy lặng lẽ tự dọn dẹp chỗ nước đổ, thậm chí còn dùng cả áo của cổ để lau. Một hành động đơn giản, đáng trân trọng mà nói lên rất nhiều điều về văn hóa của họ.

Made with the laziness 🦥
by a busy guy